Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013
TIN NÓNG VỀ CUỘC OFFLINE ÂN TÌNH XỨ NGHỆ BẤT THÀNH
Thông báo đặc biệt: Vì lý do đặc biệt , cuộc offline ân tình xứ Nghệ phải đình chỉ.mong các blogger và fb bình tĩnh và tự tìm hiểu.Vô cùng cáo lỗi !
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013
THÔNG BÁO VỀ OFFLINE BLOGGER & FB NGHỆ AN

Xét thấy dân cư mạng trên cả nước đang khuấy động phong trào giao lưu nối vòng tay lớn.Với những trận Offline hoành tráng trên diện rộng như ở Hà Nội Sài gòn và một số tỉnh khác.Với cách nhìn bổ ích thiết thực được mọi người quan tâm,Nghệ an ta có một số lượng khá đông là blogger và Fb thuộc nhiều thành phần mọi lứa tuổi.
"Ban thường vụ" lâm thời quyết định mở Offline lần thứ 2 tại khu vực Nghệ an.
Trên cơ sở giao lưu là chính,nhằm mục đích kết nối bè bạn,thúc đẩy một đời sống văn hóa lành mạnh.Nói không với những ý thức cấm kỹ,không phức tạp hóa vấn đề...Xin mọi người cùng quan tâm và hãy cùng đến với nhau bằng lời hay ý đẹp.
Trân trọng kính báo để những ai tham gia buổi giao lưu này biết ,bằng những cách nhìn tốt đẹp,cùng đến với nhau trong giờ phút này .Hãy đăng ký và thông báo cho bạn bè cùng biết.
Buổi Offline sẽ tiến hành từ lúc 15h đến 21h cùng ngày 01/9/2013.Tại Địa điểm:
Khách sạn Mường Thanh số 01- đường Phan Bội Châu- Thành phố Vinh (đối diện ga Vinh) Chương trình gồm:
- Từ 15h- 16h: đón tiếp các thành viên
- Từ 16h- 17h: giới thiệu thành viên và nội dung
- Từ 17h- 21h: giao lưu tiệc đứng trao đổi xen lẫn văn nghệ và các tài năng khác của thành viên.
Về tổ chức : Chính thức công bố ban "thường vụ" lâm thời gồm :
1) Bùi Hậu : Tổng đạo diễn
2) Lăng Khắc Trọng : Cố vấn an ninh kiêm "múa phụ họa"3) Đàm Quỳnh NGọc : Hậu cần tiếp khách
4) Dã Quỳ : Dẫn chương trình
Quan điểm : Giao lưu trò chuyện,phát biểu cảm tưởng,hát hò,thơ ca và tiệc đứng.
Đây là cuộc giao lưu có nhiều tính chất cộng đồng nên ban "thường vụ" nhấn mạnh về công tác an ninh như sau :
- Tất cả mỗi người khi tham gia buổi off này đều phải xuất trình tên thật,Facebook,Quê quán và nơi thường trú,hiện đang làm gì hay công tác ở đâu.(Trường hợp này áp dụng cho những người mà BTC chưa biết.)
- Mỗi người đều được phát và phải đeo thẻ có đề tên Fb của người đó
- Tuyệt đối không nói chuyện chính trị,
- Không có những hành động manh động chụp ảnh ,lời nói cùng với những khẩu hiệu có tính chống phá nhà nước
- Không mang vũ khí chất nổ chất cháy vào khu vực Offline
- Không lợi dụng bia riệu để phát ngôn bừa bãi có tính chống phá nhà nước hoặc nhục mạ người khác.
- "An ninh" bao gồm cả bảo vệ chức năng sẽ xử lý kịp thời những tình huống xẩy ra
- Với tình thần giao lưu vui là chính,BTC khuyến cáo những người có tâm trạng chưa thoải mái không nên tham gia.
Kính chào những blogger và Fb xứ Nghệ chắc chắn sẽ có mặt
Thay mặt "thường vụ lâm thời" Blogger & Fb Nghệ an
Thay mặt "thường vụ lâm thời" Blogger & Fb Nghệ an
...................
P/s : Với chủ trương "Lệ quyên" nên mỗi người vui lòng đóng góp 200K. nếu là sinh viên vui lòng 100K. Nhiệt liệt ghi công nhưng ai đóng góp nhiều hơn.
Ai đăng ký tham gia xin mời clk vào fb ÂN TÌNH XỨ NGHỆ để đăng ký .Hoặc viết trên stt fb Này
Ai đăng ký tham gia xin mời clk vào fb ÂN TÌNH XỨ NGHỆ để đăng ký .Hoặc viết trên stt fb Này
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013
Báo ĐĐK : ĐÒI ĐA ĐẢNG - VẪN THỦ ĐOẠN "CHIA ĐỂ TRỊ"
Trước hết cần phải thấy việc có nhiều ý kiến khác nhau về một vấn đề nào đó trong cuộc sống hay trong học thuật là một tất yếu khách quan. Đây, theo tôi, còn là điều cần thiết. Bởi, có ý kiến khác nhau sẽ tạo điều kiện để mỗi chúng ta khắc phục bệnh chủ quan duy ý chí, độc đoán. Vấn đề chính cần đặt ra ở đây là phải cọ xát các ý kiến khác nhau để tìm lời giải có căn cứ khoa học và thực tiễn sao cho có tình, có lý. Qua đó, tạo điều kiện để phát triển tư duy, thống nhất hành động.
Hiện đang có một thực trạng xã hội nảy sinh, kể từ khi Ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp tổ chức lấy ý kiến toàn dân tham gia góp ý vào dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992. Thời điểm này cũng là lúc một số chính kiến khác nhau (hoặc có thể gọi thẳng là một số bất đồng) đã có dịp bộc lộ công khai và rộng rãi hơn nhiều so với trước đây. Những bất đồng này, quả thực hiện vẫn còn tồn tại, chưa được giải quyết thật sự triệt để. Cũng vì thế đã nảy sinh cuộc đấu tranh trên lĩnh vực này. Đây, theo tôi là cuộc đấu tranh để đi tới thống nhất tư tưởng, quan điểm nhằm củng cố và phát triển hơn nữa sự đoàn kết toàn dân.
Ở phạm vi thế giới, một số cường quốc đang thực thi, áp đặt chính sách bá quyền, bành trướng của họ lên các nước khác. Thực trạng đó dẫn đến các nước khác, nhất là các nước nhỏ, đang đứng trước nguy cơ biến thành nước chư hầu (dưới những hình thức và mức độ khác nhau) của các cường quốc đó.
Một nội dung của sự áp đặt đó đối với Việt Nam là đòi hủy bỏ Điều 4 của Hiến pháp, thực hiện chế độ đa đảng. Trong lĩnh vực này, cần thấy sự khác biệt của cơ chế vận hành chế độ đa đảng tại các nước phương Tây với việc cơ chế vận hành mà họ áp đặt vào Việt Nam. Điển hình là tại Mỹ, chỉ có hai đảng xuất hiện trên chính trường là Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hòa; tuy đối lập nhưng chỉ là đối lập về chủ trương, chính sách còn mục tiêu vẫn là nhằm áp đặt chủ nghĩa bá quyền nước lớn lên các nước khác. Đối với Việt Nam, đòi hỏi áp đặt chế độ đa đảng là để dựng lên một (hoặc nhiều đảng) đối lập với mục tiêu đối lập là đưa Việt Nam vào quỹ đạo phụ thuộc và các nước ngoài, qua đó triệt tiêu khả năng thực hiện định hướng XHCN. Vì thế, một chế độ đa đảng vận hành theo ý đồ của các thế lực phản động nước ngoài chỉ nhằm vào việc phá vỡ sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc trong quá trình đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền của dân tộc. Do đó để tiếp tục nhiệm vụ đấu tranh để bảo vệ độc lập và chủ quyền; với Việt nhiệm vụ cấp bách, trước mắt là phải bảo vệ, củng cố và phát huy sức mạnh đoàn kết toàn dân. Cũng vì thế nên không thể chấp nhận cơ chế đa đảng đối lập về mục tiêu tại Việt Nam. Về phương diện này, tôi nghĩ, Việt Nam cần vận dụng kinh nghiệm truyền thống – đó là phải phát huy được sức mạnh đoàn kết toàn dân để giữ vững nền độc lập chủ quyền của dân tộc. Mất đoàn kết là nguy cơ trực tiếp dẫn đến việc đưa Việt Nam quay lại vị thế của một nước thuộc địa dưới hình thức phụ thuộc vào một cường quốc nào đó.
Muốn làm được điều đó, theo tôi, trước hết, chúng ta phải hiểu rõ vấn đề của chính mình; hiểu rõ con đường mà chúng ta đi hiện đang tới đâu? Câu trả lời đã được các ĐH Đảng toàn quốc xác định rõ khi chỉ ra: Chúng ta đang ở thời kỳ quá độ lên CNXH. Trên con đường đi đến xã hội XHCN ấy, bên cạnh những thành tựu, chúng ta cũng đã có những sai lầm. Điều này, ngay tại ĐH VIII, Đảng ta đã thẳng thắn ghi nhận là đã có sự chệch hướng mục tiêu của con đường đi lên CNXH. Cũng vì thế, trong tình huống này, các thế lực thù địch đã thực thi âm mưu diễn biến hòa bình để thực hiện việc làm cho đội ngũ cán bộ ta "tự diễn biến”, "tự chuyển hóa”. Vấn đề đa nguyên, đa đảng cũng đã xuất hiện tại Việt Nam cùng giai đoạn này; cụ thể là sau khi Liên xô (cũ) sửa đổi Hiến pháp của mình theo hướng xóa bỏ điều quy định về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Từ đó đến nay, để phản bác lại quan điểm sai lầm cũng như những bước đi sai lầm do một số cá nhân đưa ra, chúng ta đã có những đấu tranh nhất định. Nhưng, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, trong đó có nguyên nhân là do ta chưa làm rõ cơ sở khoa học và thực tiễn của vấn đề này nên đã chưa giải quyết dứt điểm được những tranh luận kéo dài ấy và đây cũng chính dịp để chúng ta tập trung phản bác lại những quan điểm, cái nhìn phiến diện khi tập trung sửa đổi Hiến pháp 1992.
Có một thực tế không thể phủ nhận: Trong quá trình thực hiện bước quá độ lên CNXH, chúng ta đã đạt được những thành tích to lớn như đã đưa nước ta ra khỏi nhóm các nước chậm phát triển. Nếu so sánh tình hình nông nghiệp, nông dân và nông thôn hiện nay với tình hình trước cách mạng tháng 8-1945 thì phải khẳng định là chúng ta đã có những bước phát triển toàn diện và to lớn. Thế nhưng trong quá trình phát triển, chúng ta cũng đã có những sai lầm, khuyết điểm- đó là những lực cản bước phát triển của nền kinh tế nói riêng, của đất nước và xã hội ta nói chung. Xuất phát từ đó, nhiều người đã bàn đến các giải pháp nhằm đề cao vấn đề dân chủ và nhân quyền; đề cao vai trò của dân tộc cũng là phủ định vai trò của giai cấp; đề cao vai trò của chủ nghĩa xã hội dân chủ của các nước Bắc Âu… Nhưng xét cho cùng tất cả những phương án trên đều có những mặt hạn chế nhất định. Trong bối cảnh ấy mà lại đòi đa nguyên, đa đảng thì thật không thích hợp. Nếu xét kỹ việc hiện nay Việt Nam đang phải đối mặt với một số cường quốc đang áp dụng chính sách bá quyền, bành trướng để đưa nước ta quay về trở thành một nước phụ thuộc vào họ thì mới thấy hết sự không thích hợp của cái xu thế đòi đa nguyên, đa đảng. Trong điều kiện hiện nay, Việt Nam phải phát huy sức mạnh đoàn kết toàn dân để bảo vệ nền độc lập và chủ quyền của dân tộc. Thực hiện đa nguyên, đa đảng sẽ phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân, đồng thời cũng xa lầy vào thủ đoạn truyền thống "chia để trị” nên không thể chấp nhận được giải pháp này.
Vậy, chúng ta cần và nên làm gì? Đầu tiên, cần tiếp tục công nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam như đã được ghi tại Điều 4 của Hiến pháp. Nhưng, bản thân Đảng vào lúc này cũng cần tự đổi mới mình để củng cố vai trò lãnh đạo. Muốn làm được như thế, Đảng phải tự vươn lên để có đủ sức khắc phục những sai lầm, khuyết điểm đã mắc phải. Trong lĩnh vực này, cần thấy là nhiệm vụ tự vươn lên, tập trung trước hết vào đội ngũ cán bộ, đảng viên chiến lược tham gia vào quá trình hoạch định và tổ chức thực hiện đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước. Một định hướng tự vươn lên là đội ngũ này phải tự rèn luyện, phấn đấu tự cải tạo mình để chuyển thành những con người mang đầy đủ bản chất của giai cấp công nhân như đã đề cập ở trên. Đó cũng là quá trình đấu tranh để hình thành những con người XHCN để xây dựng CNXH như lời dạy của Hồ Chủ tịch.
Bên cạnh đó, cần kiên quyết giao cho MTTQ Việt Nam (gồm các thành viên) và các phương tiện thông tin đại chúng chính thống nhiệm vụ giám sát, phản biện xã hội một cách có căn cứ khoa học và thực tiễn, có tình có lý để khắc phục sự không đồng thuận xã hội đối với một số chủ trương, chính sách, quyết định cụ thể của Đảng, Nhà nước. Đồng thời giao trách nhiệm cho chủ thể và đối tượng giám sát, phản biện trách nhiệm phải tổ chức đối thoại để đi tới sự thống nhất đánh giá. Trường hợp không thống nhất được thì BCT phải có giải pháp xử lý thích hợp.
Về phía mình, đứng trước diễn biến của một số dư luận tạo nên sự không đồng thuận xã hội, một biểu hiện của việc suy giảm sự đoàn kết toàn dân, MTTQ Việt Nam phải chăng cũng nên xem xét đánh giá lại về việc thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, củng cố và phát triển khối đại đoàn kết toàn dân trên các mặt trận không có tiếng súng.
GS. Nguyễn Lang
Theo ĐĐK
Theo ĐĐK
Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013
NGUYỄN BIÊN CƯƠNG CÓ ĐÔI LỜI VỚI CÔ THÙY LINH
Tôi mới biết được bài viết “Về Aduku” của cô Thùy Linh nhờ một mạng lưới bạn bè của cô này và ông “yêu râu xanh” Nguyễn Văn Dũng đang vô cùng mừng rỡ, xúm xít truyền tụng trên mạng. Xem ra bài viết của cô được ca tụng như một phao cứu sinh trong khi đám biểu tình kia đang rối như cạnh hẹ không biết làm gì để “cứu” được thủ lĩnh của họ cũng như cứu vớt chính thanh danh, tẩy trừ được sự ô uế này, khiến tôi không thể không viết bài này gởi cô.
Thưa cô Thùy Linh, tôi miễn bình luận về tình cảm, ấn tượng tốt đẹp sùng kính của cô đối với tay Aduku Nguyễn Văn Dũng kia, bất chấp việc hắn có thể là tội phạm giao cấu với trẻ em. Tôi cũng hiểu “dụng ý” khi cô chê anh ta “ngây thơ”, “ngây ngô” trong cuộc sống. Một gã đàn ông gần 40 tuổi mà còn được “khen” là ngây thơ thì hài hước quá. Tôi thấy cái cách cô bình luận sự vụ cùng các giả thuyết cô đưa ra xem ra chẳng đạt được tí gì cái lập trường “cố gắng không để tình cảm riêng tư lấn át” cả. Xin trao đổi với cô vài điều nhé.
1- Cô đưa ra giả thuyết đầu tiên là “sự việc này có thật” tức là Aduku quan hệ với bé gái 16 tuổi.
Tôi xin đính chính là chính những người bạn của Aduku (thành viên nhóm NO-U FC, Hoàng Sa FC” đều biết cô bé đó sinh năm 1998, tức là mới 15 tuổi. Xem ra dường như cô Thùy Linh chưa tìm hiểu kỹ sự vụ đã viết vội viết vàng?
Với giả thuyết này, cô cho rằng “Để buộc tội Aduku, cơ quan công an phải đưa ra được bằng chứng cụ thể: như xét nghiệm AND tìm thấy trong cơ quan sinh dục của bé gái kia; cô gái có bầu và qua xét nghiệm thì cái thai đó là của Aduku…Còn nếu lấy lời khai của cô gái (nếu có); thư từ giữa hai người; ở chung phòng mà không bắt được quả tang (kiểu trai trên, gái dưới) thì không thẻ coi đó là bằng chứng buộc tội Aduku quan hệ với trẻ vị thành niên” và “Trọng chứng hơn trọng cung là câu nằm lòng của các điều tra viên khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã được học. Dư luận sẽ trông chờ những bằng chứng mà cơ quan công an đưa ra buộc tội Aduku một cách thuyết phục” Cái này nếu cô Thùy Linh là người có học, có trải nghiệm, có chút ít luật pháp và đọc các cảnh báo, chuyện giật tít cướp, giết, hiếp đầy rẫy báo chí, thì sẽ có đủ nhận thức để biết rằng, việc bắt người, khởi tố về tội danh gì đó (trường hợp này, Aduku đã bị khởi tố, bắt giam theo Điều 115 BLHS) là phải có đủ chứng cứ. Cơ quan công an phải trình đủ hồ sơ vụ việc, các xét nghiệm cần thiết như lấy mẫu tinh trùng trong cơ quan sinh dục của cô bé xét nghiệm có đúng là “sản phẩm” của Aduku không, lấy lời khai hai bên, lời khai những người làm chứng, thân nhân… khá là hoàn chỉnh, đáp ứng đủ điều kiện thì Viện Kiểm sát mới phê duyệt lệnh bắt, khởi tố bị can đối với Aduku.
Còn chuyện bắt quả tang hay không (nếu quả tang thì cần gì mấy loại xét nghiệm, hỏi cung gì gì nữa), trọng chứng hơn trọng cung thì thuộc chuyên môn của các cơ quan tố tụng rồi. Cô Thùy Linh và các bạn bè cô cứ yên tâm, cái gì nó cũng có quy trình, thủ tục pháp lý cả, ra tòa sẽ phải phơi ra hết, luật sư tha hồ mổ xẻ, biện hộ.
2. Giả thuyết thứ 2 cô Thùy Linh đưa ra “đây là một cái bẫy”, công an bày ra để xử lý “người yêu nước” Aduku. Cô cho cô có quyền đưa ra giả thuyết, ok, nhưng những giả thuyết kiểu này dư luận đã quá quen thuộc, vốn là chiêu quen dùng của mấy ông Bauxite Việt Nam, Quê Choa, và các bạn bè của cô Thùy Linh từ xưa đến nay rồi. “Nhờ” kiểu “giả thuyết” này các “nhân sĩ trí thức” tha hồ “lách luật” vu khống, bôi nhọ chính thể, đả kích, tung tin để thóa mạ cơ quan tố tụng, lãnh đạo cơ quan Nhà nước lâu nay. Nhưng lần này, trừ cô Thùy Linh, mấy “nhân sĩ trí thức” ấy trốn sạch bởi họ thừa hiểu không gì dại mặt bằng cổ súy cho loại tội phạm mà cả loài người đều lên án ấy cả.
Tôi không hề ngoa, viện vào “giả thuyết” này cô Thùy Linh phán rất say sưa “Aduku là người tham gia nhiều cuộc biểu tình chống Trung Quốc; là người yêu tự do và dân chủ, đấu tranh cho tiến trình này ở Việt Nam mau thành tựu như rất nhiều người khác. Thường những người này đều là cái gai trong mắt của cơ quan an ninh. Không phải vô cớ mà Aduku vừa mới quan hệ với cô bé là lập tức cơ quan an ninh có mặt để tiến hành vây bắt. Cách bắt Aduku khiến người ta liên tưởng đến việc bắt một tội phạm cực kỳ nguy hiểm, đe dọa tính mạng cũng như an toàn của người khác. Tại sao không phải là cảnh sát bắt Aduku mà là an ninh?”, tôi xin thưa:
- Việc phát hiện tội phạm thuộc là trách nhiệm của mọi người dân, thậm chí ai phát hiện ra tội phạm mà bao che, không tố giác còn bị xử lý bằng pháp luật hình sự tùy theo tính chất, mức độ, thiệt hại gây ra kia. Nên việc cô viện vào an ninh “xuất phát từ căn cứ nào để ập đến khám xét và bắt Aduku theo tội danh nêu trên” (tôi không rõ được sự việc này nên cứ theo giả thuyết của cô) là cô có đủ cơ sở để nghi vấn, lật lại vấn đề, vu khống cơ quan tố tụng xem ra cô có vấn đề nghiêm trọng trong cách nhìn nhận, tư duy xuất phát từ động cơ thiếu trong sáng, thiếu trách nhiệm công dân rồi đấy. Làm công dân nước Việt Cộng còn chửa nổi thì làm sao vươn tới được nước “dân chủ, văn minh”?
- Cô ní nuận rằng “Chúng ta đều biết những vụ xâm hại trẻ vị thành niên ở VN nhiều như cơm bữa. Hầu như kẻ phạm tội bị truy tố chỉ khi nạn nhân có bầu, làm đơn thư tố cáo, qua xét nghiệm khẳng định kẻ đó có đúng là phạm tội này không?...Vậy cơ quan an ninh xuất phát từ căn cứ nào để ập đến nhà khám xét và bắt Aduku về tội danh đã nêu trên?” Dường như cô Thùy Linh mất hẳn bình tĩnh và thiếu kiểm soát lý trí khi phán cái này rồi. Thực trạng “tội phạm xâm hại trẻ vị thành niên” không chỉ là vấn nạn của Việt Nam mà đáng báo động cả thế giới kia. Hết nước nọ đến nước kia đưa tội phạm này vào báo động đỏ, Ấn Độ và nhiều nước đang ra những dự luật tăng hình phạt đối với tội phạm này để tăng tính răn đe, cảnh báo xã hội. Hết các tổ chức nọ, chính quyền kia đang có chương trình giáo dục nâng cao nhận thức người dân đề phòng, hạn chế tội phạm này xảy ra vì những hậu quả để lại là khủng khiếp đối với không chỉ nạn nhân mà cả xã hội, loài người, băng hoại những giá trị đạo đức căn bản. Không một tôn giáo, dân tộc, chính thể nào “cảm thông” được với loại tội phạm này đâu, trừ những kẻ bệnh hoạn, mất nhân cách, cùng sàng cùng lứa!.
Tôi gợi ý là cô Thùy Linh nên đọc lô sích xông bài viết search dễ dàng từ chủ đề “lạm dụng tình dục với trẻ vị thành niên” trên Google để biết thêm về hậu quả ghê gớm của loại tội phạm này và thái độ của nhân loại với nó nhé.
- Việc cô Thùy Linh cho tôi – Nguyễn Biên Cương ngay sau sự việc đã “viết bài nói về tội trạng của Aduku, nhưng chủ yếu bôi nhọ những người biểu tình chống TQ và đấu tranh cho dân chủ. Sao lại có sự vội vàng và hí hửng như vậy? Đâu là mục đích cho sự buộc tội này: quan hệ với trẻ vị thành niên hay dám đấu tranh cho dân chủ?” xem ra cô cũng chưa tìm hiểu sự việc thậm chí chắc không đủ kiên nhẫn để đọc hết bài viết của “Dân chủ bệnh hoạn là đây” của tôi rồi. Tôi chẳng hề biết tí gì sự việc cho đến khi chính các anh chị dân chủ-biểu tình đưa rầm rộ thông tin lên facebook, công khai săn lùng cô bé kia, đưa ra cảnh báo thách thức, thóa mạ công an, chính quyền đã bắt “người yêu nước” Aduku của họ. Đồng thời hình như cô Thùy Linh cũng chả kịp vào facebook của chính Aduku để kiểm chứng những thông tin tôi đưa ra. Còn nguyên vẹn “hành trình” chinh phục con mồi của Aduku ở đó đấy. Còn nguyên những lời khen tặng, còn nguyên những “like” của cả đám biểu tình viên về khả năng tán gái, kết nạp được cô bé chưa thành niên ấy vào cái nhóm biểu tình Hoàng Sa FC ấy. Còn nguyên sự công khai khoe khoang (hiếm có) của một kẻ trưởng thành với cô bé – nạn nhân. Anh ta bỏ cả cái Avarta phản đối Điều 258 mà cả hội dân chủ của chị đang tự hào, đang rầm rộ để ưu tiên trưng bày “chiến tích” của mình đấy.
Và họ - các biểu tình viên, bạn thân hữu của Aduku biết rõ cô bé 15 tuổi mà Aduku hãnh diện “khoe hàng” kia mà không có tí gì trách nhiệm ngăn cản hành vi phạm tội đó lại, bảo vệ lấy “người yêu nước” – “thủ lĩnh” của mình. Để đến khi vụ việc tóe loe ra rồi, đáng lý lấy mo mà che lại, lờ tịt đi xem thực hư ra sao thì đám người này không còn đếm xỉa tí gì đến đạo đức, nhân cách, thể diện của chính họ, hò hét nhau đi truy lùng cô bé, vu khống cô bé là “mỹ nhân kế” do công an gài vào để hạ đo ván thủ lĩnh của họ, thậm chí còn “tưởng tượng” và kiếm bằng chứng đó là cô sinh viên Đại học Cảnh sát để lên giọng cảnh cáo, đe dọa chính quyền hòng lấp liếm đi sự đáng hổ thẹn, lối sống sa đọa của chúng (Đó là lý do chính khiến tôi và vô số người “bình thường” khác phải phản ứng với đám bạn bè của cô Thùy Linh đấy).
3. Giả thuyết thứ 3 của cô xem ra cũng lại rưa rứa cái trên và giả ngây giả ngô như Nguyễn lân Thắng “Nếu cô gái chủ động đến với Aduku và mối quan hệ của họ chưa đến mức phải dùng luật pháp để răn đe thì việc giam giữ và bắt Aduku và hạ sách. Vì cái cuối cùng là bằng chứng sẽ nói lên tất cả mục đích của cơ quan an ninh”. Chẳng có luật pháp nào bỏ qua cho một người trưởng thành được phép quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên, kể cả nạn nhân “đồng thuận”, trừ giáo hội Roma và các vị linh mục của họ (sic). Những tội phạm thoát tội chẳng qua là do nạn nhân không tố giác, và không bị phát giác mà thôi. Điều này thì nan giải rồi. Nếu công an phát giác được hết tội phạm thì xã hội quá tuyệt. Còn cái cách cô Thùy Linh bao biện cho “yêu râu xanh” kia xem ra lố quá. Nếu mối quan hệ giữa Aduku và cô gái “chưa đến mức dùng luật pháp răn đe” thì đương nhiên tội phạm chưa diễn ra thì lấy đâu chứng cứ mà bắt nổi anh ta. Còn cái kiểu đặt ra tình huống nửa rơi nửa chuột này để lấp lửng nhằm phủ nhận “bằng chứng” do công an đưa ra xem ra thì nên cho nó vào giả thuyết 2 cho rồi, bày vẽ 3, 4 làm gì cho dài dòng và ra cái vẻ “lập luận”.
4. Cái giả thuyết 4 thì tôi cũng chỉ thấy là cô Thùy Linh vẽ thêm voi, thêm chuột cho bài viết nó “hoành tráng” thôi, chung quy cũng quay về giả thuyết 2 để vu cho công an, chính quyền “bẫy”, lấy cớ bắt, giam anh ta vì lý do chính trị.
5. Nhìn chung 4 cái giả thuyết ấy chỉ quy về có 2 tình huống là có tội, còn không thì công an chính quyền bẫy. Mục đích vẽ thêm giả thuyết 3, 4 chẳng qua là để nhấn mạnh thêm cái thiên hướng (có cớ) vu vạ công an “bắt nhầm” người yêu nước để tha hồ nói nọ nói kia, động viên, an ủi nhau ở cái mục 5 này mà thôi.
Ở phần cuối này mới là nội dung chính của cô khi vẽ vời hoa lá, giả thuyết nọ kia. Những lời nhắn nhủ kiểu “Nói với các bạn trẻ như Aduku:Các bạn đang đi trên con đường vô cùng gian nan, khó khăn, trắc trở…Mọi bất lợi đang thuộc về các bạn. Mọi các bẫy đang giăng mắc quanh chỗ ở, nơi làm việc, các mối quan hệ của các bạn – những cái bẫy chỉ chờ trực các con mồi sập bẫy. Nhưng các bạn cũng đừng vì thế mà bực tức, giận dữ, sân hận…Bởi đó là chuyện “thường ngày ở thế giới” này. Từ cổ chí kim, vũ khí muôn thủa của rất nhiều người là TIỀN – GÁI, miễn sao đạt được mục đích. ” và “Phong trào đấu tranh cho tự do, dân chủ không vì một việc của một cá nhân mà bị bôi nhọ hay thất bại. Nhưng các bạn nên vì sự nghiệp chung mà gìn giữ từ lời ăn tiếng nói đến danh dự cá nhân mình. ”.
Công phu của cô Thùy Linh có khác, cả hội biểu tình viên hí hửng cảm ơn, share bài, dành những mỹ từ cao đẹp cho “tấm chân tình” của cô Thùy Linh với họ trong những ngày tháng đen tối (síc) này.
Người ta nói không ngoa, “văn là người”, “đứa con tinh thần” của cô đã thể hiện rõ con người thực của cô. Vào trang facebook của cô, tôi được diện kiến thấy hầu hết bạn bè là những “biểu tình viên” chuyên nghiệp, là những anh chị dân chủ cùng với “yêu râu xanh” kia. Còn các status của cô thì sặc mùi hận thù, tanh mùi của đám “Chống cộng cực đoan” ở hải ngoại, kiểu:
Hơn chín mươi phần trăm đại biểu Quốc hội là đảng viên Cộng sản thì đảng muốn gì chả được, đảng bảo sao Quốc hội cũng phải nghe. Vì thế Hiến pháp mới có điều 4 ngang nhiên tước đoạt quyền công dân của người dân. Vì thế bộ luật tố tụng hình sự mới có điều 79, điều 88, điều 258 trắng trơn vi phạm Hiến pháp. Hơn chín mươi phần trăm đại biểu Quốc hội là đảng viên của đảng tham nhũng mà ông Trọng Đức bảo Quốc hội đó “thể hiện tâm tư, nguyện vọng của tuyệt đại đa số nhân dân” thì đó là sự miệt thị, xỉ nhục dân đấy, ông Trọng Đức ạ! |
(Chú thích: Các điều 79, 88, 258 thuộc Bộ luật hình sự 1999 chứ không phải thuộc Bộ luật Tố tụng hình sự, nó có vi phạm Hiến pháp hay không thì cô “kết luận” theo kiểu úp sọt, theo đuôi đám CCCĐ đấy. Luật pháp Mỹ, Đức, Úc… đều có điều luật xử lý hành vi âm mưu lật đổ chính quyền, vu khống, tuyên truyền chống Nhà nước đấy. Mời cô tham khảo các Điều 18 USC. Sec 2385 Advocating overthrow of Government (Tội vận động lật đổ chính quyền) trong Luật hình sự Hoa kỳ, Điều 81 đến 83 BLHS Đức, Điều 275 BLHS Nga, Điều 4 BLHS Singapore… nhé, toàn tội vận động, tuyên truyền, âm mưu lật đổ chính thể là trọng tội các nước khác cả đấy. Cô Thùy Linh nên tham khảo trước khi đưa ra bất cứ tiêu chí nào để phán nhé).
Thế là đủ hiểu, vì sao cô phải viết thế rồi nhé. Còn tôi là ai cô hỏi nhóm Bauxite Việt Nam, cụ Nguyễn Trọng Vĩnh ấy nhé. Nhất là mời cô vào thăm blog của tôi.
Nguyễn Biên Cương
=====
23 hours ago near Hanoi
VỀ ADUKU
Mấy hôm nay, nhưng ai là bạn bè và người quen với Aduku (Lê Văn Dũng) đều quan tâm, lo lắng cho em. Mình cũng không ngoại lệ. Mình biết Aduku lần đầu tiên khi cùng em đi một chuyến thiện nguyện lên vùng cao. Sau đó thì gặp nhiều lần nữa. Ấn tượng về Aduku cho đến lúc này dường như vẫn không thay đổi, cho dù em đang bị buộc tội quan hệ với trẻ vị thành niên. Đó là một chàng trai nhiệt huyết, có lý tưởng, chính kiến, đam mê, và không kém phần ngây thơ trong cuộc sống (phải nói là rất ngây thơ, hay chính xác là ngây ngô với những gì thuộc về đời sống). Nhưng luận bàn việc của Aduku, mình sẽ cố gắng không để tình cảm riêng tư lấn át với những giả thiết được đặt ra.
1-Sự việc này là có thật. Tức là có chuyện Aduku quan hệ với một bé gái 16 tuổi.
-Sự thật này ở mức độ nào? Hai người quan hệ đến đâu? Chứng cứ cho mối quan hệ này là gì?
-Để buộc tội Aduku, cơ quan công an phải đưa ra được bằng chứng cụ thể: như xét nghiệm AND tìm thấy trong cơ quan sinh dục của bé gái kia; cô gái có bầu và qua xét nghiệm thì cái thai đó là của Aduku…Còn nếu lấy lời khai của cô gái (nếu có); thư từ giữa hai người; ở chung phòng mà không bắt được quả tang (kiểu trai trên, gái dưới) thì không thẻ coi đó là bằng chứng buộc tội Aduku quan hệ với trẻ vị thành niên.
-Trọng chứng hơn trọng cung là câu nằm lòng của các điều tra viên khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã được học. Dư luận sẽ trông chờ những bằng chứng mà cơ quan công an đưa ra buộc tội Aduku một cách thuyết phục.
2-Đây là một cái bẫy? – Không thể cấm dư luận đặt ra giả thuyết này vì cái cách bắt Aduku đã khiến người ta nghi ngờ tính minh bạch của sự việc.
-Aduku là người tham gia nhiều cuộc biểu tình chống Trung Quốc; là người yêu tự do và dân chủ, đấu tranh cho tiến trình này ở Việt Nam mau thành tựu như rất nhiều người khác. Thường những người này đều là cái gai trong mắt của cơ quan an ninh. Không phải vô cớ mà Aduku vừa mới quan hệ với cô bé là lập tức cơ quan an ninh có mặt để tiến hành vây bắt. Cách bắt Aduku khiến người ta liên tưởng đến việc bắt một tội phạm cực kỳ nguy hiểm, đe dọa tính mạng cũng như an toàn của người khác. Tại sao không phải là cảnh sát bắt Aduku mà là an ninh?
-Chúng ta đều biết những vụ xâm hại trẻ vị thành niên ở VN nhiều như cơm bữa. Hầu như kẻ phạm tội bị truy tố chỉ khi nạn nhân có bầu, làm đơn thư tố cáo, qua xét nghiệm khẳng định kẻ đó có đúng là phạm tội này không?...Vậy cơ quan an ninh xuất phát từ căn cứ nào để ập đến nhà khám xét và bắt Aduku về tội danh đã nêu trên?
-Ngay sau khi Aduku bị bắt, đã có người kí tên là Nguyễn Biên Cương viết bài nói về tội trạng của Aduku, nhưng chủ yếu bôi nhọ những người biểu tình chống TQ và đấu tranh cho dân chủ. Sao lại có sự vội vàng và hí hửng như vậy? Đâu là mục đích cho sự buộc tội này: quan hệ với trẻ vị thành niên hay dám đấu tranh cho dân chủ?
3-Cô gái kia là trẻ vị thành niên thật và giữa hai người có quan hệ tình cảm đồng thuận?
-Chúng ta không cổ súy cho mối quan hệ như thế này, đương nhiên, nhưng cũng không thể ngăn chặn được hết nếu con người cố tình lao đến nhau theo tiếng gọi của tình yêu. Nếu muốn buộc tội Aduku thì cũng phải có chứng cứ như trong giả thiết 1.
Chúng ta cũng đã biết trẻ vị thành niên đi nhà nghỉ, nạo thai ở VN hiện nay khá nhiều, đến mức báo động. Trẻ trưởng thành quá sớm, lại thiếu sự giáo dục nên đến với tình dục còn rất trẻ. Nếu cô gái chủ động đến với Aduku và mối quan hệ của họ chưa đến mức phải dùng luật pháp để răn đe thì việc giam giữ và bắt Aduku và hạ sách. Vì cái cuối cùng là bằng chứng sẽ nói lên tất cả mục đích của cơ quan an ninh.
4-Hai người vừa mới quen biết, chưa có quan hệ gì, hoặc giả cô bé kia cần gì đó ở Aduku (ví như giúp đỡ việc gì đó nên đến tìm Aduku?), cũng có thể Aduku cần ở cô bé kia việc gì đó (ngoài chuyện quan hệ tình dục)?
-Nếu mối quan hệ này mới dừng ở mức như giả thiết trên thì việc bắt Aduku sẽ đẩy cơ quan an ninh đến chỗ khó khăn trong việc thu thập chứng cứ.
-Bất kể lời khai một chiều nào (của Aduku hay cô bé) đều không có giá trị pháp lý để buộc tội. Hãy chờ xem lời kahi của cô bé 16 tuổi kia là thế nào? Cơ quan an ninh có cho người giám hộ giúp cô bé không?
5-Nói với các bạn trẻ như Aduku:
Các bạn đang đi trên con đường vô cùng gian nan, khó khăn, trắc trở…Mọi bất lợi đang thuộc về các bạn. Mọi các bẫy đang giăng mắc quanh chỗ ở, nơi làm việc, các mối quan hệ của các bạn – những cái bẫy chỉ chờ trực các con mồi sập bẫy. Nhưng các bạn cũng đừng vì thế mà bực tức, giận dữ, sân hận…Bởi đó là chuyện “thường ngày ở thế giới” này. Từ cổ chí kim, vũ khí muôn thủa của rất nhiều người là TIỀN – GÁI, miễn sao đạt được mục đích.
Nếu các bạn đã xác định lý tưởng của mình thì cố gắng hết sức tránh hai điều trên. Để tránh tiền tài có thể dễ dàng hơn, nhưng tránh những đam mê tình ái thì rất khó…Nếu một ngày nào đó, bạn trẻ nào đó, rơi vào cãi bẫy của sắc đẹp thì âu cũng là lẽ thường tình, nhưng rất đáng tiếc, như Aduku, tuy rằng mình vẫn yêu quí các bạn như yêu quí Aduku cho đến lúc này…
Hãy tỉnh táo hết mức có thể. Còn sau đó tùy duyên nghiệp đưa đẩy mà chúng ta có ứng xử thông minh hơn, sắc sảo hơn.
Phong trào đấu tranh cho tự do, dân chủ không vì một việc của một cá nhân mà bị bôi nhọ hay thất bại. Nhưng các bạn nên vì sự nghiệp chung mà gìn giữ từ lời ăn tiếng nói đến danh dự cá nhân mình.
Vì bất cứ một tương lai tươi đẹp nào cũng cần sự dâng hiến từ trái tim.
Nguồn Nguyễn Biên Cương
Nghệ An : ẢNH HIỆN TRƯỜNG CHỐNG LẠI ÔNG CHỦ XE Roll Royce

Là một độc giả thường xuyên của Báo Giao thông, tôi xin gửi tới quý Tòa soạn về quan điểm của tôi trong vụ siêu xe Roll Royce gây tai nạn tại Nghệ An như sau:
Trong mấy ngày vừa qua, các báo đài liên tục đưa tin về vụ siêu xe Roll Royce gây tai nạn trên QL46, huyện Nam Đàn (Nghệ An) ngày 20/8/2013. Tôi thấy rất thương tâm và chia buồn cho gia đình của nạn nhân. Tôi rất đồng tình cách thăm hỏi của phía chủ xe Roll Royce đã hỗ trợ cho người nhà nạn nhân (cụ thể đã hỗ trợ hai mươi triệu đồng tiền mai táng nạn nhân).
Dù vậy, trên mạng internet cập nhập rất nhiều bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn giao thông mà tôi thấy cơ quan công an huyện Nam Đàn không hiểu căn cứ vào văn bản pháp luật nào mà không khởi tố vụ án, tạm giữ hình sự người lái xe Roll Royce gây ra tại nạn giao thông nghiêm trọng này. Dù biết rằng người gây ra tai nạn đã rất ân hận, nhận lỗi nhưng không phải vì thế mà không tạm giữ, làm như vậy thì sẽ tạo tiền lệ xấu sau này hay không?
Tôi xin nêu ra các căn cứ tạm giữ hình sự người lái xe Roll Royce:
![]() |
Hiện trường vụ tai nạn |
Hình ảnh này cho thấy CSGT đã có mặt tại hiện trường khi vụ tai nạn vừa mới xảy ra. Tại hiện trường có tới 3 đồng chí CSGT đến khám nghiệm hiện trường. Với “con mắt nhà nghề” thì 100% CSGT cũng như người dân nhìn vào hiện trường này đều biết rõ là chiếc xe Roll Royce đang nằm vị trí bên trái đường (căn cứ vào đường vàng đứt đoạn, cánh đồng lúa).
Bức ảnh cho thấy lái xe Roll Royce đi vào làn đường của xe máy bị đâm. Qua đây không có lý do gì để không khẳng định người lái xe Roll Royce đã sai, còn nạn nhân đi xe máy đã đi đúng làn đường.
![]() |
Vụ tai nạn làm 2 người đi xe máy thiệt mạng là vụ tai nạn nghiêm trọng. Vậy tại sao đến thời điểm này chưa thấy Công an huyện Nam Đàn khởi tố vụ án, tạm giam lái xe Roll Royce gây tai nạn này.
Rất mong Công an huyện Nam Đàn (Nghệ An) sớm làm sáng tỏ, công khai để bạn đọc cũng như người dân được biết.
B.Đ
Theo báo : Giao thông vận tải
Theo báo : Giao thông vận tải
THƯ NGỎ CỦA ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG
TP HCM, ngày 26 tháng 8 năm 2013
Kính gửi: – Các ông Giám đốc Đài Truyền hình Trung ương, TP HCM
Kính gửi: – Các ông Giám đốc Đài Truyền hình Trung ương, TP HCM
- Tổng biên tập các báo Nhân dân, Quân đội Nhân dân, Đại đoàn kết, Công an Nhân dân, Sài Gòn Giải phóng và các báo do sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo Trung ương đã và sẽ đăng bài phê phán bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi.
Thưa các ông/bà,
Sau khi trang mạng Bauxite Việt Nam và các trang mạng khác đăng bài Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi thì Đài Truyền hình Trung ương và TP HCM cùng nhiều tờ báo, trong đó có báo của quý ông/bà, dồn dập đưa tin hoặc đăng nhiều bài phê phán bài viết của tôi và chắc chắn trong thời gian tới sẽ có thêm nhiều tờ báo nữa vào cuộc “đánh đòn hội chợ” này.
Để các tầng lớp nhân dân, trong đó có nhân sĩ, trí thức, hiểu rõ bài viết của tôi và có điều kiện so sánh với những bài phê phán đăng trên báo của các ông/bà, xem đúng sai thế nào, tôi đề nghị các ông/bà cho đăng công khai trên báo các ông/bà hai bài viết sau đây của tôi: Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh (bài có sửa chữa đăng ngày 17/8/2013 trên mạng Bauxite Việt Nam) và Những điều nói rõ thêm… (đăng ngày 19/8/2013 trên mạng Bauxite Việt Nam).
Tôi thấy các ông/bà cần làm điều này vì nếu phê phán bài viết của một người mà người đọc không biết bài viết nói gì, ngược lại, các ông/bà chỉ cắt xén vài đoạn rồi hô hoán, lên án thế này thế kia, thì hoá ra các ông/bà chơi trò “bỏ bóng đá người” mà tôi đã cảnh báo trong bài viết của mình. Và nếu các ông/bà không cho đăng (tôi biết chắc như vậy), thì hoá ra các ông/bà sợ sự thật: khi so sánh bài viết của tôi với các bài phê phán, nhân dân sẽ biết các ông/bà đã dối trá, ăn nói hàm hồ, quy chụp, chỉ là những tên bồi bút. Tôi thách các ông/bà đấy, các ông/bà có dám làm không, hỡi những tổng biên tập đầy quyền uy hiện nay!
Qua các bài viết trên báo các ông/bà, tôi thấy có ba điểm bị các ông/bà xuyên tạc, đánh lận con đen.
Một là, tôi chưa bao giờ phản bội lý tưởng mà cả một thời tuổi trẻ tôi và các bạn, các đồng đội của tôi, có người đã nằm xuống trong tù, trên chiến trường cũng như bao thế hệ cha anh đã theo đuổi. Đồng bào, chiến sĩ chúng ta đã hy sinh biết bao xương máu với hy vọng họ và con cháu được sống trong một xã hội lành mạnh, công bằng, ở đó con người đối xử với nhau một cách tử tế, các quyền sống, quyền con người được tôn trọng. Nhưng nay chúng ta đang sống một xã hội như thế nào? Bài viết của tôi, nhất là bài Những điều nói rõ thêm…, đã chứng minh – bằng những kinh nghiệm của một người đã hơn 45 năm sống và hoạt động trong hệ thống chính trị hiện nay – ai phản bội ai. Tôi rất mong các ông/bà công tâm xem xét. Tôi quan niệm rằng hiện nay đã có điều kiện để nhận biết cái đúng cái sai, mà vẫn u mê, mù quáng bào chữa cho cái ác, cái xấu, cái sai, thì đó là tội ác đối với dân tộc, với đất nước. Con cháu các vị sẽ nghĩ sao về các vị?
Hai là, trong hai bài viết nói trên, tôi chưa bao giờ nói là chống Đảng Cộng sản hoặc xoá bỏ Đảng Cộng sản. Tôi chỉ đề nghị Đảng Cộng sản nên chấp nhận đối lập chính trị, để phát triển một nền chính trị lành mạnh, phù hợp với xu thế phát triển hiện nay của thế giới. Không nên duy trì chế độ độc tài toàn trị, bóp nghẹt các quyền tự do, dân chủ của người dân mà chính Chủ tịch Hồ Chí Minh đã long trọng cam kết trước nhân dân trong Tuyên ngôn độc lập và trong Hiến pháp năm 1946.
Sau bài viết của tôi, ngày 23/8/2013, luật sư Trần Vũ Hải đã chính thức gửi Uỷ ban Thường vụ Quốc hội bản “Đề nghị cho ý kiến về vấn đề thành lập và tham gia một đảng ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam dưới góc độ pháp luật Việt Nam”. Cũng như bao người khác, tôi đang chờ sự trả lời chính thức bằng văn bản của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, của Đảng và Nhà nước Việt Nam để với tư cách công dân, tôi có thể “sống và làm việc theo luật pháp” như khẩu hiệu mà báo các ông/bà thường hô hào. Tôi cũng đề nghị các ông/bà cho đăng văn bản của luật sư Trần Vũ Hải gửi Uỷ ban Thường vụ Quốc hội để nhân dân biết. Đây là văn bản gửi cho cơ quan trọng yếu của Quốc hội, một việc làm công khai, minh bạch, thì tại sao các ông/bà không dám đăng? Các ông/bà sợ cái gì? Sợ sự thật à? Chính các ông/bà là những người bưng bít, che giấu sự thật, thế mà còn cho tay sai bù lu bù loa thế này thế kia. Các ông/bà không có lòng tự trọng và liêm sỉ tối thiểu của người cầm bút sao?
Ba là, trong hai bài viết nói trên, không có chỗ nào tôi đòi lật đổ chế độ. Tôi viết rất rõ: “Chủ trương của chúng ta là ôn hòa, bất bạo động, chống lại các hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ.” (Những điều nói rõ thêm…). Chấp nhận đa nguyên đa đảng, đấu tranh trong hoà bình, là để tạo cơ chế cho Đảng Cộng sản tự điều chỉnh, được nhân dân giám sát, ngăn chặn khuynh hướng lộng quyền và lạm quyền, là khuynh hướng vốn có của bất cứ một chính quyền nào, dù cộng sản hay không cộng sản, nếu không được các lực lượng của toàn xã hội giám sát. Nếu không giải quyết sớm, kịp thời, sẽ có nguy cơ bùng nổ những bạo loạn chính trị mà người dân sẽ là người trước tiên gánh chịu hậu quả.
Thưa các vị Giám đốc Đài Truyền hình, truyền thanh, Tổng biên tập các báo,
Các vị chịu trách nhiệm chính về nội dung những bài viết đăng trên báo của mình, nên không thể vì trên chỉ đạo “đánh ông Đằng bằng bất cứ giá nào” mà đi đăng những bài với luận cứ ngớ ngẩn, thiếu trung thực, chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng tôi cũng thành thực cảm ơn các ông/bà: nhờ báo các ông/bà phê phán tôi mà đông đảo quần chúng biết đến hai bài viết của tôi – những bài viết đã làm cho cả hệ thống báo chí, phát thanh, truyền hình đồng loạt tấn công trong một cơn lên đồng tập thể. Các vị nên biết rằng Việt Nam chúng ta hiện nay được xếp là một trong những nước mà người dân, nhất là giới trẻ, sử dụng rộng rãi Internet. Qua các bài báo phê phán tôi, các vị đã “quảng cáo” giúp tôi. Người dân sẽ nhờ con cháu, người quen cung cấp hai bài viết của tôi. Tôi tin rằng họ sẽ công minh, sáng suốt để phân định đúng sai.
Trân trọng,
Lê Hiếu Đằng
Nguồn boxitvn
LẠI TIẾP TỤC "TẤN CÔNG" LÊ HIẾU ĐẰNG
Những hành vi độc hại của một khuynh hướng tư tưởng sai lầm
Trong khi đảng viên, cán bộ, chiến sĩ và đồng bào ở thành phố chúng ta đang hân hoan chuẩn bị đón chào 68 năm ngày Tổng khởi nghĩa giành chính quyền trong cả nước, ngày Quốc khánh thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và ngày mở đầu cuộc kháng chiến chống Pháp thần thánh lần thứ 2 của nhân dân Nam bộ; thế mà đáng phẫn nộ biết bao, ông Lê Hiếu Đằng đã dội lên một thùng nước bẩn về chính trị giữa những ngày mùa thu cách mạng thiêng liêng. Đó là bài viết được tung lên mạng với nhan đề “Sự suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”. Đây hoàn toàn không phải là “bản tuyên ngôn về con đường nhất thiết phải đi để đưa dân tộc thoát khỏi số phận chàng Sisyphe” như ông Nguyễn Huệ Chi đã tán tụng một cách mơ hồ trong lời đề dẫn.
Xem nội dung bài viết của ông Lê Hiếu Đằng, tôi nhận ra ngay đây là con đường bế tắc của sự nhận thức lệch lạc về chính trị và lý luận. Cách đây hơn 50 năm khi cùng làm việc với ông Hoàng Minh Chính, Viện trưởng Viện Triết học, tôi đã được tận mắt chứng kiến toàn bộ cái bi kịch của một thời nông nổi mà ông phải trả giá quá đắt để chôn vùi tiêu tan sự nghiệp của mình trên nẻo đường lạc lối về tư tưởng.
Có phải chăng ông Lê Hiếu Đằng nhiều năm tham gia công tác giảng dạy bộ môn triết học ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ, giờ đây đang quay lại đường xưa lối cũ của ông Hoàng Minh Chính, để tái diễn lại những sai lầm đáng tiếc của ông ta trong cái gọi là để “bảo lưu tính độc lập, tự chủ” trong việc nhận thức về chính trị và lý luận?
Qua những lời tự bạch, độc giả được biết ông Lê Hiếu Đằng có thâm niên 45 năm tuổi Đảng. Thế nhưng, sau khi đọc bài viết của ông, mọi người chẳng thấy tính tư tưởng, tính chiến đấu và tính tiên phong trong người đảng viên đâu cả. Cả nhiệt tình cách mạng và tính đảng trong tư duy triết học của ông cũng đều bị đóng băng. Bởi, Lê Hiếu Đằng đã thẳng tay công kích và thóa mạ Đảng, đòi quyết liệt “thanh toán” và “tính sổ” với Đảng, kêu gọi quần chúng dùng áp lực để tẩy chay và giải tán Đảng, phủ nhận ý thức hệ của Đảng Cộng sản, đòi đa nguyên, đa đảng và muốn được thành lập lại cái gọi là đảng xã hội dân chủ mà từ thời Quốc tế thứ II, đã từng bị Ph.Ăngghen và V.Lênin nặng lời phê phán.
Thật ra đối với chúng tôi, ông Lê Hiếu Đằng chẳng phải là người xa lạ. Năm tháng đi qua nhưng không thể làm cho tôi quên được cái tên “sinh viên Lê Hiếu Đằng” cùng với một số sinh viên miền Nam tiêu biểu, đã từng được tôi giới thiệu trên báo chí của đất nước Xô Viết. Đó là những năm 1955 - 1956, tôi đang làm phóng viên thường trú của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam tại Mátxcơva. Còn Lê Hiếu Đằng là một sinh viên giàu nhiệt huyết đã cùng với các bạn đồng môn rời giảng đường trường đại học và từ giã đô thành để vào chiến khu Bắc Tây Ninh tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Chỉ mới cách đây vài ngày khi xem tin trên mạng, thấy có người giới thiệu: “Ông Lê Hiếu Đằng là một đảng viên cộng sản kỳ cựu”. Trong một thoáng tôi bỗng giật mình, thật không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.
Bốn năm sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, thống nhất đất nước khi được trực tiếp giúp việc cho đồng chí Bí thư Thành ủy TPHCM Võ Văn Kiệt, tôi biết rõ hơn về ông Đằng. Là lớp người trong đội ngũ “cán bộ cách mạng mùa thu”, tuy cao tuổi Đảng hơn ông nhiều, song chúng tôi thành tâm vui mừng trước những thành tích của ông trong công tác cũng như sự ưu ái của Đảng đã sử dụng và đãi ngộ ông với tình cảm “chiêu hiền đãi sĩ”. Thế nhưng, ở trên đời này, có mấy ai học được chữ ngờ.
Điều hoàn toàn bất ngờ đối với chúng tôi, là việc ông Lê Hiếu Đằng đã quay lưng lại lịch sử, chống báng Đảng và đã bị trượt chân xuống vực trong sự tha hóa về tư tưởng. Nhằm gạt gẫm những người nhẹ dạ non gan, ông nhắm mắt viết bừa: “Hiện nay xu hướng chạy theo chủ nghĩa Mác - Lênin, chủ nghĩa xã hội đã lạc điệu, không còn phù hợp và đã bị sụp đổ tan tành”. Thật ra, chỉ có giọng lưỡi của Lê Hiếu Đằng là lạc điệu và cũng chỉ có cái đầu nguội lạnh nhiệt tình, phai nhạt lý tưởng của ông cùng với những cái đầu của bọn đầu hàng, phản biến Goócbachốp, Iacốplép, Xêvạcnátze... đã bị sụp đổ mà thôi. Còn chủ nghĩa xã hội giàu sinh lực đã được đổi mới và trẻ hóa, vẫn đang đứng vững và tỏa sáng như ngọn hải đăng từ sông Áp Lục xuống tận vùng đất mũi của bán đảo Cà Mau trù phú, từ cánh đồng Chum nổi tiếng của xứ “Triệu voi” nối dài tới hòn đảo tự do của đất nước Cuba, tới châu Mỹ Latinh và vùng biển Caribê mênh mông bát ngát.
Thêm một điều khiến cho tôi hết sức ngỡ ngàng ở ông Lê Hiếu Đằng là sự tự giải giáp toàn bộ vũ khí tư tưởng của một chiến binh. Thật không ai trong chúng ta có thể hiểu nổi được rằng, sau 38 năm miền Nam đã được hoàn toàn giải phóng và đất nước thống nhất, nay ông không biết nhục dám mở miệng nói rằng: “Thật sự là miền Nam đã giải phóng miền Bắc trên tất cả các lĩnh vực”. Ô hay, như vậy là cả quãng đời tươi đẹp của tuổi thanh xuân quyết định bước chân vào “R” tham gia kháng chiến, trong thực tế ông đã đi theo tiếng kèn gọi lính của Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Nguyễn Văn Thiệu... để đi “giải phóng miền Bắc” hay sao?
Lê Hiếu Đằng còn đi xa hơn nữa trong việc lừa mị quần chúng khi hạ bút viết rằng: “Trong chế độ này không có chỗ cho người trung thực mà chỉ dành cho những người nói láo”. Đừng nên quên rằng, “người nói láo” đã được xếp vào loại biệt hạng, đó chính là Lê Hiếu Đằng. Ông ta đã nói dối mọi người rằng “Hiện nay nhiều đảng viên đang muốn ra khỏi Đảng, giấy sinh hoạt Đảng đã bị bỏ vào ngăn kéo”. Tôi dám quả quyết với bạn đọc rằng, ngay trong tổ chức cơ sở Đảng nơi ông Lê Hiếu Đằng tham gia sinh hoạt chi bộ, chắc chắn không có chuyện này. Đây chỉ là sự bịa đặt.
Một điều cực kỳ nguy hiểm là ông Đằng đã kích động đảng viên ly khai khỏi Đảng để tiến hành thành lập cái gọi là đảng đối lập và xúi giục quần chúng gây động loạn về chính trị. Ông ta viết: “Tại sao tình hình đã chín muồi mà chúng ta... không tuyên bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ xã hội... Đây là cách chúng ta phá vỡ một mảng yếu nhất của một nhà nước độc tài toàn trị hiện nay... Không chần chừ, do dự được nữa... Không sợ hãi các thế lực tàn bạo, không sợ bắt bớ, tù đày... Giờ hành động đã đến!”.
Đọc kỹ những dòng này, hẳn độc giả sẽ thấy rõ được sự phát lộ nguyên dạng chân tướng đích thực của cái gọi là ông “đảng viên kỳ cựu Lê Hiếu Đằng”.
Giờ đây, lòng tự hào, tự tôn dân tộc và ý thức giác ngộ về chính trị của ông gần như đã bị xóa sổ, còn thua cả những người công dân bình thường của đất nước Thái Lan. Thật vậy, bất cứ một du khách nước ngoài nào tới thăm thành phố Bangkok cũng đều nghe câu nói thốt ra từ cửa miệng của người dân: “Trên đất nước chúng tôi có 3 điều cấm kỵ - chống Tổ quốc, chống đạo Phật và chống Nhà vua. Còn ông Lê Hiếu Đằng thì sao? Ông hung hãn kêu gọi “lập Đảng đối lập”, “phá vỡ nhà nước”, “thay đổi thể chế”. Công khai kêu gọi bỏ ngày truyền thống báo chí cách mạng Việt Nam vào ngày 21-6, Lê Hiếu Đằng ngang nhiên viết rằng: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức ngày báo chí Việt Nam vào ngày 15-4 là ngày phát hành số báo đầu tiên của Gia Định báo. Còn Đảng Cộng sản và các tổ chức của mình cứ lấy ngày 21-6 làm ngày báo chí cách mạng cũng không sao. Việc ai nấy làm. Thế thôi”. Thật là lố bịch! Thật là trắng trợn!
Một số người nói với tôi rằng Lê Hiếu Đằng là kẻ điếc không sợ súng, là người mù ngớ ngẩn đang sờ tay lên vó ngựa. Không đâu! Con người này không điếc mà cũng chẳng mù. Ông ta là “con ngựa thành Troa”, là “kẻ đốt đền” trong thời cổ đại, là người bạn đường của các thế lực chống đối đang rắp tâm tổ chức thực hiện âm mưu “diễn biến hòa bình”, bạo loạn… thâm độc trên đất nước ta.
TRẦN HỮU PHƯỚC
Theo SGGP
Theo SGGP
Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013
XUNG QUANH CAFE CỘNG CỦA LINH TRỌC BỊ BÁO XĂNG DẦU "DỌA ĐỐT"
>>SÁCH LÊ NIN THÀNH...MENU - THƠ BÁC HỒ BỊ XUYÊN TẠC
Chủ quán là em ca sĩ Linh Dung, thành viên của nhóm Đại - Lâm - Linh nổi loạn. Lão mê em này từ lâu vì lên đồng bốc không chịu nổi, chịu chơi tới bến, ảnh ẻm đây nài:
Can xăng thứ nhất: Đơn giản chỉ là khúc dạo đầu thường thấy ở páo chánh thống. Ví dụ như muốn công kích một ai đó thì soi đơi tư của người ta thế lọ thế kia. Muốn hạn chế tự do dân chủ thì nói Fây xờ độc hại đủ điều. Muốn stop bớt luồng gió độc từ Cờ lốc thì bảo bảo vệ bản quyền cho báo...
Quán Cộng ồn ào, mất an ninh trật tự, dân théc méc. Chứ quán xá nào chả dzậy từ Bắc vô Nam, dân phải chấp nhận sống chung với lũ văn hoá tự bao đời nay. Ở cạnh nhà, mấy tay hàng xóm hát Karaoke dở như hạch, tra tấn muốn thủng màng nhĩ ông nhà bên, thử cà khịa xem, có khi nó sang vả rụng răng không chừng!
Nếu tiếng ồn vượt chuẩn, tra tấn bà con quá hớp thì nhắc nhở, phạt hành chính, phong bì dày mỏng tương đương với đề-xi-ben đo được - chuyện thường ngày ở huyện!
Tập trung vào can xăng thứ hai, làm thế có sai phép nước gì không?
Theo Điều 88. Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
1. Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam , thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
A) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;
B) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt gây hoang mang trong nhân dân;
C) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam .
2. Phạm tội trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.
Muốn ghép tội tội tuyên truyền chống Nhà nước, cần chứng minh được chủ quán có hành vi đó hay không?
(chữ nghiêng là lời bình từ Hahien ở bài: Quán bia PR cho lãnh tụ , lão cạo chêm vào)
Trước hết câu “Cộng, cộng nữa, cộng mãi” - Được cho là từ câu “Học, học nữa, học mãi” của ông Năm. Một.Lê Nin ở xứ Ngố, không được phép biến thể. Họ đâu có bảo càng học càng ngu đâu? mờ hồi giờ, tui hổng nghe nói câu này đã đăng ký bản quyền trên tàn thế giới.

Một đằng thì khách hàng “uống, uống nữa, uống mãi”, một đằng là chủ quán tính tiền “cộng, cộng nữa, cộng mãi”, tất cả đều vui. Câu này có cháy nhà chết người gì đâu mà đòi xử lý nhỉ? Nếu cụ Lenin đã nói gì thì không ai được nói lại dù chỉ một từ thì chắc là sẽ phải bổ sung thêm hàng nghìn trang “Lenin Toàn tập” vào Bộ Luật Hình sự của nước ta để liệt kê cho đủ những câu cụ này đã nói, làm cơ sở để “xử lý” các trường hợp vi phạm?
Tới câu: câu “Ngồi im … toàn thắng ắt về ta” ngẫm cũng có lý, người ta chẳng nói "Tất chiến tự nhiên thành" là gì. Páo cho đã bị quán “xuyên tạc” từ câu “Tiến lên… toàn thắng ắt về ta” của ông Cụ. Ngôn ngữ Việt là di sản từ tổ tiên để lại, phát triển qua bao thế hệ, biến thái vô cùng tận. Đến bây giờ sao đóng khung chết thuộc bản quyền cá nhân.
Câu này “phản động” ở chỗ nào mà bị lên án? Chẳng lẽ cứ cụ Hồ, nói câu gì, từ gì thì bàn dân thiên hạn không ai được nói những câu đó, từ đó?
Nhìn hành ảnh các lãnh tụ của cách mạng vô sản trên khắp thế giới hân hoan uống bia chúc tụng nhau vui vẻ thế này thì ai dám bảo các cụ tàn bạo, sắt máu như “các thế lực thù địch” vẫn rêu rao? Đây chính là hình ảnh “thế giới đại đồng” trong tương lai, không có cảnh “người bóc lột người” mà chỉ có cảnh “người uống bia với người” mà các lãnh tụ là những người làm gương. Còn hình ảnh nào PR cho các cụ nhân bản hơn hình ảnh này?
Chắc đó là thông điệp của chủ quán gửi đến các bợm nhậu khi mượn sách cụ làm menu. Cụ Lenin nếu còn sống biết đâu sẽ rất vui khi nhìn thấy các tác phẩm của mình không còn nằm mốc, ế ẩm trên các giá sách mà được PR “đi vào cuộc sống” theo cách này.
Túm lại là quán Cộng chỉ có xiên, còn tạc là Xăng dầu đổ vào. Kinh doanh cần khác lạ hấp dẫn, hổng có chi là nghiêm trọng ráo trọi, em Linh 'động phản. chứ không 'phản động'! Chờ xem các đồng chí ở thủ đô Rồng lượn xử vụ này ra sao...
Theo Tranhung09
DƯ LUẬN VỀ NGUYỄN ÁNH 9
Chín - thì phải chắn nữa
Beo đi chợ, hay bỏ một hai đồng mua mấy tờ tạp chí dắt ở chỗ tính tiền. Đại khái nhìn cái bìa, khi thì ngập ngụa hàng dăm tháng liền hình cặp vợ chồng lốc nhốc một lũ con, giờ đang hot là cu con hoàng gia nhăn nhúm như khỉ ăn ớt vì vừa chui ra từ cái lỗ hoàng tộc.
Thế nhưng, bảo Beo so sánh về lá cải Tây Mỹ có giống Việt ta không, ngang thầy bói sờ đít voi.
Nhìn nhận đánh giá gần như toàn bộ làng âm nhạc hiện nay, cụ 9 lần lượt dạy thế này:
Hồi xưa, người nhạc sỹ viết ca khúc từ những cảm xúc thật của họ, họ viết ra để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cho mọi người chứ họ không viết nhạc để bán. Còn bây giờ, nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng nên âm nhạc không có hồn, không có cảm xúc thật của người sáng tác.
Vì cụ không chỉ rõ, những nhạc sĩ như Anh Quân, Huy Tuấn, Đức Trí, Tuấn Khanh, Lưu Thiên Hương, Lê Cát Trọng Lý, Hà Quang Minh…thuộc lớp nhạc sĩ bây giờ hay hồi xưa, nên không dám lạm bàn sâu xa. Beo chỉ thấy rằng nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng, đặc biệt đo ni đóng giày theo đơn đặt hàng của ca sĩ, thì có sự cộng hưởng, thăng hoa nghệ thuật nào hơn được nữa.
Ngày xưa, cụ nhẹ nhàng hoa lá buồn ơi hãy đến với ta để quên chuyện tình xót xa.Ngày nay, lớp hậu sinh khả ố nó nồng nàn em yêu anh cuồng dại yêu anh đến tan cả em ra… hay đêm hôm nay ta trao cho nhau những khát khao…Cụ và chúng nó, như người bận áo tứ thân người quần jean, không thể dùng chuẩn thẩm mỹ cái này để đánh giá cái kia tâm hồn hay vô cảm, và ngược lại.
Cụ, hơn cả thế, lại còn sổ toẹt hết.
Thứ đến, cụ bàn về đám cục cưng sâu bít cần câu cơm của lá ngón Việt: ca sĩ. Cụ quăng tiếp một cục shit mà thú thực, từ cái lỗ đít voi Tây Mỹ trên kia, chưa bao giờ Beo đọc được nó dám ị ra để trát vào mặt đồng nghiệp như thế.
Beo ủng hộ nhiệt liệt phản hồi của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng (
vì câu chuyện của cụ ở đây không chỉ dừng ở góc độ luận bàn về nghệ thuật nữa, nó nhảy sang lĩnh vực nhân cách một bậc cha chú, Chín mà thiếu chắn.
Và mắt xích cuối cùng, khán giả. Cụ bảo Nếu trong một gia đình chỉ có tối ngày đi kiếm tiền thì tinh thần nghệ thuật của họ chết rồi, bị tiền bạc chi phối hết. Beo đang nghĩ nếu không có tiền, làm sao cho con học nhạc, làm sao mua đĩa-không-nhái, làm sao vào nhà hát nghe live để phân biệt Hồng Nhung thật hơn Mỹ Linh Mỹ Linh ít kịch hơn Thanh Lam…Nếu không có tiền, tinh thần nghệ thuật chỉ dừng ở mức thưởng ngoạn những âm thanh mono những gameshows ca hát trên các chương trình TV miễn phí, rồi tinh thần ấy sẽ đi về đâu tới đâu…? Có tiền và không tiền, thật cũng chưa biết tinh thần nào chết nhanh hơn tinh thần nào.
Theo tôi, thị trường nhạc Việt vẫn đang nằm yên. Rồi từ từ, nhạc thị trường sẽ rớt dần và tới một giai đoạn nào đó, nghệ thuật sẽ lên ngôi. Nhạc thị trường tự động phát sinh rồi sẽ tự động chết bởi những gì không hay sẽ không tồn tại. Tôi tin tưởng như vậy.
Viết về những cái ai cũng hiểu-biết-trừ-mình-cụ-không là thừa. Thế nên, đoạn này rất, rất nên thông cảm cho những ước mơ, bao giờ cho đến ngày xưa, của cụ.
Nguồn Beo Hồng
_______________________
Ai được như ông Nguyễn Ánh 9?
TP - Một số nghệ sĩ, mỗi khi ra album lại lên báo lập ngôn để gây chú ý. Nhưng người lập ngôn ở đây là Nguyễn Ánh 9. Một nhạc sĩ tưởng như hiền lành, ở tuổi hưởng thú điền viên vẫn không thể câm nín trước thực trạng nhạc Việt.
Thí sinh Sao Mai năm nay dường như không chỉ thi giọng hát mà còn thi... sắc đẹp. Ảnh: Bá Lục. |
Một ông già ngoài 70 tuổi làm dậy sóng làng nhạc bằng những nhận định nhấn chìm những gì đang được gọi là đỉnh của nền ca nhạc nước nhà. “Ông hoàng nhạc Việt” được ông đánh giá là ca sĩ loại C, đáng hát lót ở phòng trà; “nữ hoàng nhạc nhẹ” một thời thì đóng kịch nhiều hơn hát, hát không có hồn bằng ca sĩ nghiệp dư... Ông là Nguyễn Ánh 9 và bài phỏng vấn thực hiện vào thời điểm ông đang cao hứng vì vừa được nhạc sĩ Đức Trí sản xuất cho chiếc đĩa than.
Thường trong giới, sự nể nang nhau được nêu cao. Thi thoảng mới có người sểnh miệng lộ ra một câu dìm hàng đồng nghiệp. Nhưng dìm quyết liệt, bài bản” như Nguyễn Ánh 9 là vô cùng hiếm. Hẳn là tuổi cổ lai hy không bị ràng buộc bởi các quan hệ nhì nhằng của thị trường mới tạo điều kiện cho ông lên tiếng.
Nguyễn Ánh 9. |
Ca sĩ bây giờ đa số chỉ chú trọng ăn mặc, make-up cho đẹp và lên sân khấu hát thì sau lưng có một đám múa. Nhưng ít chú trọng xúc cảm, không để tâm hồn vào bài hát. Có những giọng ca còn để tiếng đến bây giờ như Lệ Thu, Thanh Thúy, Thái Thanh… nhưng bây giờ ca sĩ giọng tốt đếm trên đầu ngón tay, đã vậy lại bị vướng vào kỹ thuật thanh nhạc Nguyễn Ánh 9, trích bài phỏng vấn |
Bấy lâu nay làng nhạc Việt vẫn phát triển theo kiểu mạnh ai nấy làm. Tất cả đều thành công trở lên, đều là những ngôi sao, ông hoàng bà chúa trong sự tung hô của một bộ phận truyền thông đại chúng. Nền âm nhạc Việt Nam được gọi là chuyên nghiệp đấy nhưng không hề có một tạp chí chuyên về âm nhạc (dù chỉ là nhạc pop) đúng nghĩa, và hầu như không có bài phê bình mang tính chuyên môn. Các nhà phê bình âm nhạc có ăn học như thể đã quay lưng với âm nhạc, nhất là âm nhạc đại chúng.
Trong hoàn cảnh đó, khán giả tha hồ tự bơi từ chiến dịch lăng-xê này sang đến thương hiệu, nhãn mác tự gắn kia. Về phía nghệ sĩ, ai có khả năng định hướng, lèo lái dư luận thì sẽ thành công mà chẳng cần mài giũa chuyên môn. Vì có bộ phận nào thẩm định, phê bình đâu. Không chỉ khán giả, mà nghệ sĩ cũng bị bỏ mặc. Không ai “thèm” đánh giá họ về nghề. Họ hát kiểu gì, tạo ra cái gì cũng chẳng ai để ý phân tích. Dần dần, họ sẽ chết chìm về chuyên môn trong những lời khen, sự tung hô ảo của số đông không rành nhạc.
Điều đáng lo ngại là thế hệ kế tiếp cứ học theo công thức thành công của các ngôi sao đương thời mà đi tới. Cứ xem những cuộc thi hát nhan nhản trên truyền hình thì thấy các giọng ca to, lạm dụng kỹ thuật đang lấn át giọng ca hay, có tình. Không ít người ra sức bắt chước đàn anh đàn chị nhưng kỹ thuật chưa tới. Thế nhưng vẫn nhận được sự ưu ái từ người cầm cân nảy mực. Có thể những người chấm cũng thực tâm cho rằng thời buổi này phải hát như hét mới chinh phục được thị trường. Thử cắt nghĩa tình trạng này, thì một là giám khảo phớt lờ khán giả, hai nữa là chính tai họ bị hỏng.
Các cuộc thi ca nhạc cũng thiếu hụt ở bộ phận giám khảo. Vòng chung kết toàn quốc Sao Mai, BGK hầu như không xuất hiện. Cuối cùng “tự nhiên” có một kết quả từ trên trời rơi xuống quyết định thí sinh nào đi tiếp. Trong đêm chung kết Sao Mai nhạc nhẹ 24/8, giọng hát được khán giả đánh giá cao nhất (chiếm 1/3 lượng tin nhắn) đã bị BGK loại không thương tiếc!
Còn ở những cuộc kiểu Giọng hát Việt, giám khảo chỉ là một trong những vai mà các ngôi sao ca nhạc thể hiện. Họ còn phải huấn luyện, diễn xuất, giải trí cho đám đông... Và cũng chẳng mấy khi họ dẫn ra những lý lẽ thuyết phục về chuyên môn để lựa chọn thí sinh. Những lời khen có cánh được ban phát vô tội vạ để làm sang cho chương trình. Khán giả được chứng kiến cuộc thi thố của toàn ngôi sao!
Không loại trừ trường hợp người được đặt vào vị trí tuyển sao lại không có được cái tâm sáng, hoặc bị các thế lực bên ngoài chi phối. Nếu phải làm trái với chuyên môn, với lương tâm thì chắc rằng có đến tuổi 70 hoặc hơn nữa, họ cũng chẳng dám lên tiếng động chạm ai như ông Nguyễn Ánh 9.
Thanh Lam, Mỹ Linh giọng rất đẹp, cái gì cũng tốt nhưng đều bị vướng kỹ thuật nên nhiều lúc nhạc cảm không có, tâm hồn bài hát không có. Hồng Nhung hát tốt hơn Mỹ Linh, Mỹ Linh tốt hơn Thanh Lam. Nghe Thanh Lam hát Cô đơn của tôi, tôi buồn lắm! Nó không ra cái cô đơn, thua một ca sỹ nghiệp dư vì hát không có hồn dù giọng đẹp thiệt! Hồng Nhung, Trần Thu Hà hát xong có để lại ấn tượng, còn Mỹ Tâm chỉ nghe vui mắt vui tai, nghe qua xong rồi thì thôi. Giọng Hồ Ngọc Hà yếu lắm, khều khào không à! Quang Dũng hát được vài bài của Trịnh Công Sơn chứ không phải tất cả. Bằng Kiều cũng giọng tốt nhưng sau này khoe giọng quá, cố hát lên cao vút để không ai bắt chước được. Đàm Vĩnh Hưng hát Ai đưa em về của tôi, tôi bảo Con đừng hát bài của bố nữa, tội nghiệp bố lắm… (Trích nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 trên VTC) |
Theo Tiền Phong
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)