
Avata Face Hung Ha
KÍNH GỬI ĐẠI TÁ KHÔNG QUÂN HÀ QUANG HƯNG (fb Hung Ha) :
Trưa nay 8/9 anh Phạm Xuân Cần có đưa cho tôi cái stt của anh Hà Quang Hưng Facebook
"Tha thiết mong các bạn giúp mình! : ngày 23-5-1968,biên đội của mình bay chiến đấu trên vùng trời Nghệ an.Máy bay của mình đã bị địch bắn trúng,phải nhảy dù xuống đất Yên thành Ng.an.Mình đã nhờ đài,báo giúp tìm nhân chứng về sự kiện này nhưng chưa kết quả.Rât mong các bạn,nhất là quê Yên thành có được t.tin gì xin báo về số ĐT:0974652033.Xin hết sức cám ơn! "
Tôi không nhớ được ngày tháng năm,nhưng tôi nhớ hôm đó là một ngày đẹp trời,trẻ trâu chúng tôi hay xem máy bay mỹ bay trên bầu trời.Thấy lúc đầu có 2 máy bay vòng mấy vòng trên khu vực bầu trời xã tôi,sau đó có 1 hay 2 chiếc máy khác bay từ hướng tây bắc Nghệ An bay tới,sau một một hồi vờn nhau trên không thấy 1 máy bay bay chậm lùi sau đuôi 1 máy bay khác và phóng một tên lửa vào máy bay đi trước. Chiếc máy bay bị trúng đạn (hay tên lửa) không bốc cháy ngay trên không mà rơi từ từ xuống đất,Tiếp đó có một chiếc dù bật ra,thấy dù có nhiều màu nên khi đó tôi và bạn tôi biết đây là dù phi công Việt nam ta.
Tôi và bạn chạy theo hướng phi công rơi để xem.Khi đó dù đang rơi trên không .Sang xã Liên Thành (Yên Thành) thì thấy một anh Phi công dáng người Việt đang đứng trên mô đất hay cái bàn gì đó và nói đại ý là " Tôi là không quân nhân dân Việt nam đang là nhiệm vụ...Phía trên má có vệt máu Người vây xung quanh la ó om sòm cứ tưởng đó là phi công Mỹ
Hôm sau dân đồn rằng anh phi công này bị ông Liên Lía dùng cuốc đánh chảy máu đầu.Vì ông Liên Lía có con là liệt sỹ nên ông căm thù bọn Mỹ
Tôi và mấy thằng đứng đó xem tý rồi chạy lên chỗ máy bay rơi phía sau xóm Chùa Me cách chỗ Phi công rơi khoảng 1 km.Lúc đó máy bay đang cháy,nóng quá chúng tôi không lấy được thứ gì ngoài những thứ bị vung vãi ra ngoài đã nguội...
Như vậy,vị trí máy bay rơi ở khu vực xóm Chùa Me xã Lý thành nơi tiết giáp với xã Minh Thành.Còn phi công rơi ở Xã Liên Thành giáp xã Lý thành.
...............................
Trưa nay tôi đã gọi kể cho anh những tình tiết đó.Qua anh nói thì cơ bản những tình tiết đều đúng,đặc biệt một tình tiết là có một con mương nhỏ rộng chừng 2 m có cái cầu tre là cơ bản đúng.Qua đây nếu anh có thấy đúng thì anh vào gặp tôi.Như vây anh nói ở Yên Thành thì có thể vụ này là chính xác.
Tôi sẽ chỉ trực tiếp cho anh nới máy bay rơi và nơi anh đứng nói chuyện với dân Liên Thành
Mong Đại tá không quân tìm lại được những kỷ niệm xưa và chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ
Canhsat4sao
________________________________
Dưới đây là bài viết của Đại tá Hà Quang Hưng người phi công trong câu chuyện :


Gặp nạn,thấm thêm nghĩa đồng bào
Hôm ấy là 23/5/1968, Biên đội MiG-21 thuộc Phi đội 1, E 921: Đặng Ngọc Ngự (liệt sĩ phi công, Anh hùng LLVTND) - số 1; tôi, số 2 trực chiến tại sân bay Nội Bài (Đa Phúc). Tiếp thu máy bay, ăn sáng xong và trực cấp 2 tại nhà trực đầu Tây sân bay. Khoảng 7 hay 8h gì đó, bỗng nhiên ông Ngự bị đau bụng, không thể trực tiếp nên phải thay số 1 là ông Nguyễn Văn Cốc (sau này là Trung tướng phi công, Anh hùng LLVTND). Hôm ấy tôi nhớ ông Cốc đang dự Đại hội Đảng bộ E921 nhưng vì không còn ai thay ông Ngự ngoài ông Cốc vì số phi công cũ chỉ còn lơ thơ vài người, ở 2 phi đội 1 và 2 đều không đủ điều kiện để trực chiến. Lớp phi công trẻ chúng tôi mới được bổ sung về trung đoàn thì mới bước vào trực chiến chủ yếu là số 2 cho các ông cũ. Biên đội tôi và ông Cốc trực ở sân bay Nội Bài từ sáng đến chiều. Dạo ấy tuy trực ở Nội Bài nhưng vừa đánh máy bay không người lái ở miền Bắc vừa sẵn sàng bay vào khu 4 đánh máy bay cường kích của địch. Khoảng 3h chiều thì biên đội được lệnh cất cánh bay vào sân bay Thọ Xuân, Thanh Hóa. Hạ cánh xuống sân bay Thọ Xuân, vào nhà trực nghỉ được vài phút thì có lệnh báo động cấp 1 phải ngồi trong máy bay khá lâu rồi lại xuống cấp 2, ít phút sau lại cấp 1, lại ngồi vào máy bay và lần này thì cất cánh đi đánh luôn (phải nói cái lần cấp 1 đầu phải ngồi trong máy bay khá lâu, có tới 10 phút mà thời tiết cuối tháng 5 ở Thọ Xuân, Thanh Hóa thì còn phải nói, nắng như đổ lửa, mồ hôi đầm đìa khắp người, lại bay trên máy bay F-13 (MiG-21 thế hệ đầu tiên làm gì có quạt, có điều hòa nhiệt độ như các loại hiện đại sau này). Chúng tôi bay vào vùng trời Diễn Châu, Nghệ An và được thông báo vài lần "mục tiêu bên trái X, Y km, độ cao 6km". Quan sát theo thông báo nhưng chẳng thấy địch đâu cả. Được vài vòng thì thấy dưới thông báo cho lệnh bay 360 độ về phía Bắc, tôi theo ông Cốc (ông Cốc số hiệu 90, tôi 97 trên máy bay F-13 có số 62 cuối cùng). Nhận được lệnh tăng lực, tôi vừa mới từ bên phải chuyển sang bên trái ông Cốc để dễ cảnh giới phía biển. Lúc ấy tôi nhìn về phía biển Đông, ở trên cao thấy có một vệt khói trắng, nghĩ có lẽ máy bay Mỹ bay "cao không" (bay ở độ cao 10.000m trở lên) nên không quan tâm gì lắm (sau này mới biết đó là tên lửa TALOS từ hạm tàu bắn lên, nó vọt lên cao rồi mới hạ độ cao để lao vào máy bay chúng tôi). Vừa lúc tôi báo cáo: "Tăng lực tốt" thì "rầm" một cái, người tôi hẫng ra trong một cảm giác chưa bao giờ gặp nhưng cũng vừa nhận ra rằng mình bị F-4 bắn trúng rồi. Tôi hoàn toàn tỉnh trong một khoảng thời gian không xác định được là bao lâu: lúc đầu người cứ hẫng nhổm lên khỏi ghế dù không thể nào với tay vào được những thứ ở phía dưới ngoài cần lái ở ngay trước mặt. Và tất nhiên, phản xạ đầu tiên tôi nghĩ ngay đến hai cần bật ghế dù ở hai bên thành ghế và cố gắng cúi xuống để chỉ cần một tay nắm được một trong hai cần bật dù mà thôi. Loay hoay không biết mất bao lâu, nhưng rồi không hiểu bằng cách nào tôi đã một tay với được cần dù và bóp… Rồi thấy mình bị tung ra ngoài và lộn tùng phèo cùng với chiếc dù với khoảng thời gian rất lâu (vì khi tôi bị trúng đạn ở độ cao 6km mà các ghế dù khi ấy đều đặt đồng hồ tự động mở dù ở độ cao 2km thì mới có ôxy để thở, có nghĩa là tôi đã phải rơi tự do với gia tốc trọng trường từ độ cao 6km đến 2km) và rồi tự nhiên thấy mình bị đứng sững lại khi dù đã mở ra. Tôi có cảm giác là mình đang đứng im tại chỗ chứ không phải đang rơi xuống. Lúc ấy mới kịp định thần lại là mình đã nhảy dù và có tâm trạng bình tĩnh lạ thường. Tôi nhớ không hiểu sao tôi mừng đến nỗi miệng huýt sáo mấy câu trong bài hát "Tiếng đàn Ta Lư" đang thịnh hành thời ấy… Nhìn xuống dưới cánh đồng thấy hố bom lỗ chỗ. Xuống thấp hơn, tôi nghe thấy tiếng súng trường bắn nhưng chưa hiểu là bắn ai và đoán chắc là họ bắn báo hiệu gì đấy. Thế rồi dù xuống ngày càng nhanh và rồi "uỵch" - tôi và dù rơi ngã nằm nghiêng xuống một bờ ruộng trồng khoai. Đó là một bãi đất giống như một cái trại nho nhỏ, nằm cách làng một vài thửa ruộng. Vừa định thần lại thì đã thấy một ông nông dân giơ một chiếc cuốc trên đầu, miệng nói gì tôi cũng chẳng nhớ. Sau này khi kiểm tra chiếc mũ bay tôi tháo ra khỏi đầu thấy có một vệt lõm xuống, không hiểu có phải khi tôi rơi xuống đất còn chưa kịp định thần thì đã bị cái ông cầm cuốc ấy phang cho một cái vào đầu mà mình không nhận ra nên mới có vệt lõm trên mũ ấy (ông già ấy bây giờ còn sống thì cũng già lắm rồi hoặc đã chết). Trong khi ông già vẫn còn đang giơ cuốc trên đầu tôi thì đã thấy rất nhiều người đổ xô đến, trong đó có nhiều người mặc quần áo lính nên tôi khá yên tâm và những người lính nghe tôi nói rồi nhìn vào dáng dấp của tôi có lẽ mấy ông cũng đã tin tôi là người của ta. Trong số những người lính ấy có một đồng chí xem ra khá hiểu và chắc đã nhận ra tôi là phi công ta nên rất nhanh chóng bảo tôi cởi giày, cởi áo bay và mọi thứ, chỉ còn mỗi bộ quần áo lót bay (như kiểu quần áo đông xuân). Cũng lúc ấy tôi đã thấy vây quanh tôi không thể đếm được mấy chục người và chủ yếu là đến bắt phi công Mỹ nên họ xúm cả lại. Tất nhiên lúc ấy tôi vẫn tỉnh và cố gắng bằng giọng nói của "lính Cụ Hồ" nói với mấy đồng chí bộ đội xung quanh tôi nên họ đã hiểu ra và tin đúng là phi công ta. Vì tôi bị bao vây cả một làng người nên không biết thế nào mà thoát đi đâu được. ![]() |
Đại tá Hà Quang Hưng Nguồn CAND |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét