Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Về bài viết :"SINH VIÊN Y NGƠ NGƠ NHƯ BÒ ĐỘI NÓN"

http://a9.vietbao.vn/images/vn901/xa-hoi/11233956-23780_386062468395_536248395_3733813_2681173_n.jpg

Ngày 18-8, báo Pháp Luật TP.HCM có đăng bài bàn về vấn đề chất lượng đào tạo y khoa ở Việt Nam.


Trong bài, có đoạn phóng viên ghi nguyên văn ý kiến của TS Trần Tuấn, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và Đào tạo Phát triển cộng đồng, dẫn câu nói được cho là của GS Trương Việt Dũng nhận xét: “…chẳng hiểu đào tạo thế nào mà biến chúng trở nên cứ ngơ ngơ như bò đội nón”. Câu nói này đã vô tình gây ảnh hưởng đến uy tín nghề nghiệp của sinh viên và giáo viên của Trường ĐH Y Hà Nội, trong đó có GS Trương Việt Dũng, khi đó là người đang trực tiếp đào tạo sinh viên Trường ĐH Y Hà Nội và là Vụ trưởng Vụ Khoa học - Đào tạo, Bộ Y tế, chịu trách nhiệm về chất lượng đào tạo y khoa.

Sau khi nhận được ý kiến phản hồi của GS Trương Việt Dũng, phóng viên đã gặp, trao đổi với giáo sư và được biết thêm những thông tin xung quanh chất lượng đào tạo, trình độ sinh viên hiện nay so với trước đây cũng như vai trò quan trọng và những đóng góp rất to lớn của đội ngũ bác sĩ hệ liên thông đối với sự nghiệp chăm sóc sức khỏe nhân dân.

GS Trương Việt Dũng nói: “Nhận xét về sinh viên hiện nay kém hơn ngày trước là không đúng, đào tạo y khoa trước đây và hiện nay đã rất khác về phương pháp luận. Rất nhiều kiến thức y sinh hiện đại mà các sinh viên trước đây không hề biết thì nay đang được các trường truyền đạt trong chương trình đại học, cùng với những tiến bộ y khoa, phương pháp giảng dạy mới, an toàn cho bệnh nhân hơn, vì vậy chất lượng đào tạo thực chất là đang tốt lên. So sánh với đào tạo y khoa ở nước ngoài thì cũng không nên đơn giản và kết luận vội vã như bài báo.

Đối với các bác sĩ chuyên tu (hệ đào tạo liên thông), tôi luôn đánh giá cao những đóng góp thầm lặng của họ, các y sĩ sau một thời gian công tác ở tuyến cơ sở được thi tuyển để học tiếp bậc đại học chính quy bốn năm, sau khi ra trường, đa số quay lại làm việc ở tuyến cơ sở. Đó là giải pháp tăng cường chất lượng chăm sóc sức khỏe người dân, nhất là dân nghèo ở tuyến cơ sở. Đó là chính sách tốt, công bằng của Bộ Y tế, không được đánh giá sai về họ và đừng vội phê phán các cơ sở tham gia đào tạo bác sĩ hệ liên thông…”.

Nhận thấy bài báo có sơ suất, ảnh hưởng đến uy tín cá nhân GS Trương Việt Dũng và có thể gây ảnh hưởng đến uy tín nghề nghiệp của sinh viên ngành y nói chung cũng như sinh viên Trường ĐH Y Hà Nội nói riêng, chúng tôi cùng TS Trần Tuấn xin chân thành xin lỗi giáo sư và những người có liên quan. Báo sẽ rút kinh nghiệm sâu sắc về việc này.

BÁO PHÁP LUẬT TP.HCM và PV DUY TÍNH

_____________________________________

Sinh viên y ngơ ngơ như bò đội nón!


Những vụ việc lùm xùm trong ngành y vừa qua khiến dư luận đặt câu hỏi lớn có hay không chất lượng đào tạo nhân lực ngành y xuống cấp?

Câu hỏi này, trả lời tốt nhất không ai khác phải là lãnh đạo Bộ Y tế, các nhà quản lý các bệnh viện, viện nghiên cứu, các giáo viên và sinh viên ngành y có tâm với đất nước!

1. Tôi nhớ ngày xưa đi học, năm thứ hai, buổi đi đầu tiên ở BV Bạch Mai là tôi làm việc với đống hồ sơ bệnh án của các khoa: tìm số liệu phục vụ học toán thống kê. Năm thứ ba, đi ngoại khoa. Buổi phụ mổ đầu tiên, theo phân công, tôi đứng phụ cho một bác sĩ đang học chuyên khoa I mổ chỉnh hình bàn chân vẹo của một trẻ bảy tuổi. Cuộc mổ rất nhanh. Sau khi bộc lộ gân Achiles, người bác sĩ tách đôi gân, rồi cắt lệch nhau, nối hai đầu dài với nhau, sau vài động tác vặn chỉnh tư thế, bàn chân đã thẳng trở lại. Mất khoảng 15 phút, bệnh nhân đã được cho ra. Lẽ ra chỉ ca đó xong là nghỉ trưa. Nhưng vì nhanh quá nên kíp mổ được lệnh giữ nguyên vị trí làm tiếp ca thứ hai. Mổ lấy nẹp AO cho một cán bộ địa chất công tác vùng biên giới Tây Nam bị lính Polpot bắn gãy 1/3 cẳng chân dưới. Đội phẫu thuật tiền phương đã mổ cấp cứu, gắn nẹp AO. Sau hơn một năm, vết thương đau nhức, quyết định mổ lấy nẹp ra.

Tôi giữ, người bác sĩ đục. Mảnh vụn xương bắn cả vào mặt tôi. Hì hục đến hơn tiếng đồng hồ mới lấy được nẹp ra. Đến hai mũi khâu cuối cùng, người bác sĩ ngừng tay, trao kim bảo tôi khâu nốt. Ông uốn nắn tư thế cầm kim, khoảng cách đặt mũi kim, độ sâu luồn kim, cách buộc chỉ cho chặt. Khi chúng tôi cởi găng, áo, đồng hồ chỉ đúng 1 giờ chiều!

Tôi nhớ sinh viên khoa sản phải đi trực ở nhà hộ sinh. Tối trực nào cũng có khoảng 5-7 sản phụ đẻ. Chỉ buổi trực đầu đã làm quen tất cả các thực hành đo khung chậu, nghe tim thai, đếm cơn co, tiên lượng cuộc đẻ. Chỉ tiêu giao sinh viên qua học sản tối thiểu phải trực tiếp đỡ năm ca nhưng hầu hết sinh viên đạt gấp đôi trở lên cả.

2. Năm 2005, từ Úc trở về, tôi tìm gặp GS-TS Trương Việt Dũng, người thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp bác sĩ của tôi, lúc này vừa lãnh đạo khoa Y tế Công cộng - ĐH Y Hà nội, vừa kiêm lãnh đạo Vụ Đào tạo và Nghiên cứu khoa học - Bộ Y tế. Tôi bàn về một dự án nghiên cứu và hướng đào tạo nghiên cứu viên tương lai, bắt đầu để ý sớm đến các sinh viên đang học tại khoa. Ông bảo: “Bói đâu ra!”. Tôi ngỡ ngàng. Ông nói: “Đầu vào rất tốt đấy, Tuấn xem, điểm vào trường toàn 27, 28 điểm cả! Nói gì thì nói, thi đại học vẫn là lưới lọc sinh viên tốt nhất cho mình lúc này. Mà các em thông minh thực chứ. Ấy thế mà khi đến học khoa mình (trong chương trình đào tạo bác sĩ, sinh viên học y tế công cộng vào năm thứ năm), chẳng hiểu đào tạo thế nào mà biến chúng trở nên cứ ngơ ngơ như bò đội nón. Hỏi gì cũng chẳng hiểu! Tiếng Anh thì một số tốt đấy nhưng động đến vấn đề gì cũng như mới cả. Làm gì có được một sinh viên như thời anh em mình mà cho tham gia!”.

3. Tháng trước, tôi vào công tác tại Thanh Hóa, gặp một người bạn ở Sở Y tế. Anh bảo tôi: Lãnh đạo Trường ĐH Y và cả Vụ Khoa học và Đào tạo (Bộ Y tế) nữa vừa từ đây trở ra xong. Họ vào đây bàn với tỉnh lập cơ sở đào tạo vệ tinh của Trường ĐH Y Hà Nội, nhận đào tạo cả bác sĩ cử tuyển, chuyên tu!

ĐH Y Hà Nội, tinh hoa của nền y học Việt Nam, đã yên tâm với vấn đề chất lượng đào tạo bác sĩ hệ chính quy và còn đủ nhân lực, thời gian để mở rộng sang các hình thức đào tạo thực ra chỉ thích hợp vào giai đoạn đất nước còn trong chiến tranh và đất nước có nhu cầu đào tạo bác sĩ chuyên tu, cử tuyển lớn đến mức nào mà các trường đại học chuyên đào tạo hình thức này như Thái Bình, Hải Phòng… không đáp ứng nổi để đến nỗi ĐH Y Hà nội phải vào cuộc?

Đến nước này thì câu chuyện so sánh chất lượng đào tạo bác sĩ của Việt Nam ngày nay với thế giới đừng đặt ra nữa. Câu trả lời đã rõ như ban ngày!

(TS TRẦN TUẤN, Giám đốc Trung tâm Đào tạo và Nghiên cứu Phát triển Cộng đồng - Hà Nội)

Theo NLĐ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét